TIỀN MÁU

TIỀN MÁU
(Từ fb Nguyễn Thị Bích Hậu)

Một năm người Hà Tĩnh gửi về quê tiền quy đổi trị giá 4000 tỷ đồng nhờ lao động xuất khẩu. Một dòng kiều hối cực lớn. Người Hà Tĩnh đi theo con đường này cực kỳ nhiều. Và họ cũng là tỉnh có lượng lao động trốn lại các nước khác rất lớn. Nên nhiều quốc gia đã đưa tỉnh này vào diện cấm nhận lao động xuất khẩu.

Hà Tĩnh, cũng như Nghệ An, Quảng Bình đều là những tỉnh trong dạng này. Quê nghèo, đất chó ăn đá gà ăn sỏi. Một phần nhỏ thoát cảnh khổ vi học giỏi. Phần còn lại thay vì chấp nhận ở lại quê hương cày cuốc thì tha phương cầu thực. Bởi ở quê thì có gì đâu mà ăn. Hà Tĩnh có Formosa, có FLC, có cả cái dự án chăn bò chết dấp của anh Bắc Hà – BIDV, có mỏ sắt Thạch Khê đầu tư 10 năm mà bốc hơi 2000 tỷ.

Thế nên dân tìm mọi cách ra đi. Họ không đi trong nước mà đi xuất khẩu lao động tại nước ngoài. Đi từ Lào, Thái, Hàn, Đài, Nhật cho tới Anh, Đức. Cái gì cũng làm, làm thật không ổn thì làm chui, trốn ở lại.

Mà họ đi từ 1995, mở màn là xã Cương Gián, cùng huyện Nghi Xuân quê cụ Nguyễn Du. Dân Cương Gián đi cả nhà, cả làng, cả dòng họ. Người Cương Gián 1 năm gửi về quê 400 tỷ, nhà xây chật đất, nguy nga bề thế . Vào xã trông như vào phố thị.

Nhưng chỉ cần nhìn Cương Gián là đủ hiểu. Xã này ở nhà chỉ còn toàn ông bà già và trẻ con. Người lớn đi cả, hoặc đi một nửa. Cả xã có 200 cặp ly hôn. Còn trẻ con bỏ buông đó, nhiều đứa suốt ngày chơi bồi lêu lổng vì cha mẹ đi xa, ông bà già quản không được, thày cô bảo không nghe.

Đó là chưa kể nạn những ai đi về, có ít tiền vênh vang chơi bài chơi bạc cho hết tiền. Nghĩa là tiền có nhưng tan nát gia đình, con cái hư hỏng, tệ nạn bài bạc hút sách có cả. Nhiều nhà thành ra bại hoại phong tục. Nhiều làng quê đánh mất cả đất lề quê thói cổ truyền hàng ngàn năm tử tế tốt đẹp.

Nhưng nghĩ sao bây giờ? Trong cái cuộc đua rùng rùng làm giàu này, những kẻ có thế lực ở địa phương, ở nơi khác tới chả khó khăn gì có trong tay hàng loạt miếng đất to và rộng. Rồi quan hệ đổi chác làm giàu tỷ tỷ từ tham nhũng. Ai yếu thế thì mất sạch sành sanh.

Vậy thì cỡ con dân mạt rệp, học hành chả tới đâu, bần cùng hay đơn giản là không chịu thua ai thì mắc mớ gì mà không lao vào cuộc đua kiếm tiền. Dù là kiếm tiền cả bằng nghề trồng cần sa ở Anh là nghề thất đức và phạm pháp. Tới mức biết khổ sở, gian lao, biết có thể đổi mạng mà vẫn đi không chùn bước, không sợ hãi.

Một số người ngồi máy lạnh làm kẻ cắp công khai một nhát cướp không hàng ngàn tỷ. Còn những người dân nghèo khổ , hay ở đáy cùng hoặc chỉ là kẻ quyết đua kiếm tiền bằng mọi giá thì lao rừng vượt biển, trốn trong thùng xe tải, xe container lấy mạng đổi lấy tiền. Nếu qua được đi trồng cỏ thì cả ngày nằm trong hầm tối. Tiếng là sống ở châu Âu mà không biết bên ngoài cái trại cỏ đó nó có cái gì. Chỉ hùng hục lao vào kiếm tiền để đua ganh với cuộc sống.

Đồng tiền xương máu

Bi kịch này biết tỏ cùng ai ?

ĐÃ – ĐANG & SẼ VẪN RA ĐI…
Phan Ngoc Minh
Sáng nay, tôi ngồi nói chuyện với 1 chị tốt nghiệp ĐH Sư Phạm, đang là cán bộ có chút chức vụ trong ngành giáo dục ở Yên Thành – chính là huyện có đến 25/39 nạn nhân vừa mất trong container ở Anh…

Quá bất ngờ, con trai chị này cũng rất muốn đi Anh theo con đường nói trên. Mà cần phải có hơn 1 tỷ mới đi được. Do số tiền qua lớn nên đang tìm cách để sang 1 nước khác rồi tính sang Anh sau, cho rẻ hơn. Đang chờ họ báo, là đi…

Người ta đi nhiều lắm, bao nhiêu năm rồi. Chị kể rất thản nhiên. Có những người đi 2,3 lần không thành. Về, lại tìm cách đi tiếp, bày cho nhau cách trả lời khôn ngoan hơn khi gặp cảnh sát, để đi bằng được. Nam sang đó chủ yếu đi trồng cần sa, còn gọi là trồng cỏ. Có khi trồng đến vụ thu hoạch bị vào cướp sạch. Nhiều khi là người VN cướp của nhau. Người sang trước làm thuê, tích cóp, tự trồng, thuê người mới sang. Cũng có khi bị cảnh sát bắt. Hầu hết là đi không về. Bởi vì về rồi rất khó sang lại. Nhiều người tìm cách kết hôn, kể cả kết hôn giả để ở lại. Họ vứt giấy tờ đi và khai thấp tuổi xuống thành vị thành niên để được bảo trợ…

Cho con đi thế, chị không sợ à?! Có, sợ chứ. Nhưng mọi người vẫn đi. Và các nhà có con đi trót lọt thì tốt hơn ở nhà. Họ vẫn đi thế, lần này là không may thôi. Cách thức thanh toán ntn?! Sang đến Pháp mới phải trả 50%, sang đến Anh trả nốt phần còn lại. Sang đến Pháp là coi như an toàn. Ở quê tôi, người ta đi đông lắm. Càng ngày càng đông. Sau vụ 39 người chết lần này chị có định cho con đi nữa không?! Chị đã đọc bài “Người Rơm” tôi chia sẻ lúc sáng sớm nay chưa?! Có, chị trả lời rất nhanh, không hề lưỡng lự…

Con trai của cán bộ giáo dục cũng còn tìm cách để ra đi. Nói chi những nhà nông dân vay mượn để hy vọng đổi đời. Đừng trách họ – những người ra đi. Không ai muốn xa gia đình, quê hương. Càng không ai muốn ra đi dù đầy hiểm nguy rình rập…

Mấy người bạn doanh nhân của tôi gặp nhau. Gần đây, một trong những nội dung hay được đề cập đến ngày càng nhiều là bụi mịn, thực phẩm bẩn, là ung thư, nước Sông Đà. Và làm thế nào để có thẻ xanh…?!

Hãy hỏi vì sao họ ra đi ?! Và vì sao chả có dân nước nào trốn sang nước mình?! Làm sao để người dân yên tâm sống trên chính quê hương xứ sở của mình ?!

Pray for Vietnam !!!
Họ đã – đang & sẽ vẫn ra đi…

Fb Phan Ngoc Minh

Bài Liên Quan